Nhà mình có nuôi một em mèo. Mình cũng không nhớ chính xác là nuôi từ bao giờ, nhưng đó là khoảng thời gian mình còn Tiểu học. Thế nên là nó đã cùng mình trải qua quá trình trưởng thành cho đến tận bây giờ.
Sống chung một nhà trong thời gian dài như thế, nó không chỉ là thú cưng, là bạn nữa mà là thành viên gia đình. Cả nhà ăn, ngủ, nghỉ, chơi, đều ít khi thiếu sự hiện diện của nó.






Ban đầu nhà mình nuôi nó với mục đích giải quyết lũ chuột lộng hành. Nhưng rồi sau này khi lũ chuột đã bị đàn áp thì công dụng của nó chỉ còn để vuốt ve và cung phụng. Lâu lâu tóm được chuột nhắt lại đem ra khoe khoang rồi vờn như thể mình rất quyền năng. Có khi nó còn chẳng thèm bắt.
Cả nhà có dịp đi du lịch thì lại phải nhờ người khác trông nó, cho nó ăn.
À mà nó còn có công dụng làm trò vui nữa, đôi khi lại làm ra vẻ đáng yêu hòng chứng tỏ mình còn vai trò trong nhà.
Con này được cái nhát hít. Đem ra tới cửa chưa ra ngoài sân là chống cự quyết liệt. Giỏi lắm chỉ bẽn lẽn bò ra ngoài buổi tối khi vắng người và có chủ. Không thì ra sau nhà nằm phơi bụng ngoài đó. Nhờ nhát thế nên nó không bỏ nhà đi, hoặc đi thì không lâu, và không bị lây bệnh từ mèo hoang.
Nhát ra ngoài là thế, nhưng trong nhà thì khác. Ai vào nhà mà có thành ý, vuốt ve thì nó xem là bạn. Ngược lại, dè chừng hay tỏ ra không thích thì sẽ là đối tượng rượt đuổi của nó khi ra ngoài. Một khi nó đã phân loại đối tượng thì rất khó thay đổi. Đơn cử dì hàng xóm nhà mình, đi về mà có nó ló đầu ra cửa sổ là vuốt ve xoa đầu làm nó chết mê.
Rồi cứ thế từng ấy thời gian trôi qua. Cho đến nửa tháng trở lại đây, nó bắt đầu có dấu hiệu bệnh tật, sau đấy là không ăn uống được. Bệnh tình của nó ngày càng nặng. Từ một con mèo béo tốt, nó trở nên gầy nhom, yếu ớt vì mất dinh dưỡng. Nó được đưa đi truyền đường, truyền thuốc với hi vọng mong manh là sẽ qua khỏi. Rồi nó được đưa đi khám, bác sĩ cho biết là không thể chữa trị được nữa. Và hôm nay, khi mình vừa chuẩn bị từ cơ quan về thì nhận được hung tin. Nó đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 13 giờ ngày 27/6. Mình không tài nào kìm được nước mắt. Trên đường về cứ phải dừng lại vài lần. Về đến nhà thì như trẻ lên ba.
Dẫu biết sẽ đến lúc cuộc đời của nó phải kết thúc, nhưng kết thúc thế này thì thật tàn nhẫn.
Vĩnh biệt em!
Leave a Reply